Chuyên mục: Hậu trường

Rooney không giận Ronaldo sau sự cố thẻ đỏ

AnhCựu tiền đạo Wayne Rooney không trách Cristiano Ronaldo, dù tiền đạo Bồ Đào Nha gây sức ép khiến trọng tài rút thẻ đỏ ở tứ kết World Cup 2006.
“Sau khi bị đuổi trong trận tứ kết World Cup với Bồ Đào Nha, tôi đã nói chuyện với Ronaldo trong đường hầm. Tôi nói: ‘Nghe này, cậu sẽ nhận được rất nhiều sự chỉ trích từ báo chí, và tôi cũng vậy. Giờ đây, tôi sẽ tập trung cho Man Utd’. Nhưng tôi không có vấn đề gì cả. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm giống Ronaldo để giúp Anh thắng Bồ Đào Nha. Đó cũng là một năm quan trọng của chúng tôi, khi Man Utd có cơ hội vô địch Ngoại hạng Anh. Sau khi Anh bị loại, tôi lập tức dồn sự tập trung cho Man Utd”, Rooney viết trên báo Anh Sportmail hôm 5/2.Rooney bị đuổi vì lỗi dẫm vào chân hậu vệ Bồ Đào Nha, Ricardo Carvalho trong trận tứ kết World Cup 2006. Khi trọng tài cân nhắc án phạt, Ronaldo – đồng đội của Rooney tại Man Utd khi đó – lao vào phản ứng gay gắt và thúc giục trọng tài mạnh tay. Điều này khiến Rooney ngỡ ngàng, và xô xát với Ronaldo ngay trên sân.

Ronaldo tác động trọng tài khiến Rooney bị đuổi

Dù vậy, Rooney khẳng định: “Chưa bao giờ chúng tôi có vấn đề gì. Thực tế, tôi đã gây sức ép khiến Ronaldo nhận thẻ vì ăn vạ trong hiệp một. Trận đó, tôi đá cho Anh, còn Ronaldo thi đấu vì Bồ Đào Nha. Hãy làm tất cả để giúp đội tuyển chiến thắng. Nhưng thành thật mà nói, tôi vẫn không biết liệu mình có cố ý giẫm vào người Carvalho hay không”.Sau khi Rooney nhận thẻ đỏ, Anh thua Bồ Đào Nha trong loạt đá luân lưu. Ronaldo và đồng đội sau đó vào bán kết, đạt thành tích tốt nhất từ sau lần giành HC đồng năm 1966. Trở lại CLB mùa 2006-2007, Ronaldo và Rooney giúp Man Utd vô địch Ngoại hạng Anh, nhưng thua Chelsea ở chung kết Cup FA. “Quỷ Đỏ” cũng dừng bước ở bán kết Champions League và bị loại ngay từ vòng bốn Cup Liên đoàn Anh.Cũng trong tiết lộ trên Sportmail, Rooney kể về việc bỏ vợ Coleen ở bệnh viện sau khi sinh con trai cả Kai năm 2009, theo yêu cầu của Sir Alex Ferguson. Cựu tiền đạo người Anh viết: “Tôi nhớ khi Kai chào đời, tôi nghĩ mình phải làm gì để thể hiện trách nhiệm. Rồi Ferguson yêu cầu tôi về nhà và để Coleen nằm viện, bởi Man Utd sẽ đấu CSKA Moscow ở Champions League ngày hôm sau. Tôi đáp rằng, tôi đã không ngủ hai ngày liền. Nhưng ông ấy nói ‘Hãy về nhà, ngày mai cậu sẽ thi đấu’. Nhưng ngày hôm sau, tôi tới sân và ngồi dự bị, nhường chỗ cho Berbatov. Ferguson cho tôi một ngày nghỉ sau đó”.HLV đương nhiệm của Derby County cũng tâm sự về những căng thẳng giai đoạn đầu sự nghiệp, khi anh bùng nổ ở Everton rồi gia nhập Man Utd với giá 40 triệu USD năm 2004. “Tôi mắc nhiều sai lầm khi còn trẻ, một số xuất hiện trên truyền thông, một số thì không”, Rooney kể. “Với tôi, việc đối phó với những thông tin trên báo chí, mối quan hệ với HLV, gia đình lúc đó, rất khó khăn. Trong những năm đầu ở Manchester, tôi luôn nhốt mình trong phòng, có lẽ cho đến khi tôi có con trai đầu lòng, Kai. Tôi không bao giờ ra ngoài. Có nhiều lần Man Utd được nghỉ, và tôi nhốt mình trong phòng và uống rượu. Tôi cố gắng loại bỏ tất cả điều đó khỏi tâm trí. Việc tự nhốt mình giúp tôi quên một số vấn đề phải đương đầu”.Rooney sau đó nói anh kiểm soát cơn tức giận và chứng nghiện rượu tốt hơn qua năm tháng. “Tôi luôn tức giận và hung hăng khi lớn lên. Điều đó cũng rõ ràng khi tôi đá bóng. Rõ ràng là tôi đã gặp một số vấn đề mà tôi phải cố gắng giải quyết và bây giờ, may mắn thay, tôi đã kiểm soát được tất cả”, Rooney bày tỏ. “Việc uống rượu bây giờ cũng ổn. Tôi không có vấn đề gì. Tôi thi thoảng vẫn nhâm nhi ly rượu, nhưng không nhiều như trước. Không như thời điểm tôi còn thi đấu. Mọi thứ được kiểm soát tốt”.Rooney là ứng viên hàng đầu cho ghế HLV trưởng Everton, sau khi Rafa Benitez bị sa thải tháng trước. Nhưng khi được chủ sân Goodison Park tiếp cận, Rooney lại từ chối. Cựu cầu thủ 36 tuổi nhấn mạnh rằng lòng trung thành với các cầu thủ và nhân viên Derby County đã giữ anh ở lại với Championship.

Rooney hạnh phúc với vai trò HLV trưởng Derby County và niềm tin yêu mà cầu thủ, các CĐV đội bóng này dành cho anh. Ảnh: AFP

“Tôi đã ở Derby County ba năm với tư cách là cầu thủ và sau đó là HLV. Tôi dần xây dựng mối quan hệ với các cầu thủ, trước hết với tư cách đồng đội, sau đó là người quản lý và với các nhân viên của CLB”, Rooney nhấn mạnh. “Tất cả những gì tôi yêu cầu ở các cầu thủ là sự chăm chỉ, trung thực, tin tưởng, cam kết. Tôi không thể nói với họ rằng’Tôi nhận được đề nghị, và sẽ rời CLB’, và cứ thế ra đi được. Khi thấy Benitez bị sa thải, và tôi được đồn đoán sẽ trở lại Everton, nhiều thành viên Derby County sợ rằng nếu tôi rời đi, thì không biết CLB sẽ đi về đâu. Tôi biết họ tìm đến và tin tưởng tôi, để cố gắng giúp xây dựng CLB. Tôi đã nói với họ rằng ‘Tôi đang đứng trước mặt các bạn, và luôn ở bên các bạn. Bất kể tin đồn gì đang xuất hiện trên báo chí, tôi vẫn sẽ ở đây’. Tôi nghĩ điều đó mang ý nghĩa quan trọng với họ”.Rooney sinh ra ở thành phố Liverpool, trưởng thành từ lò đào tạo Everton. Anh ra mắt đội một ngày 17/8/2002, kiến tạo bàn thắng của Mark Pembridge trong trận hòa Tottenham 2-2, khi chưa tròn 17 tuổi.Hai năm sau, Rooney gia nhập Man Utd với giá 40 triệu USD. Trong 13 mùa khoác áo đội chủ sân Old Trafford, Rooney lập kỷ lục ghi nhiều bàn nhất lịch sử CLB với 253 bàn, đoạt 16 danh hiệu, trong đó có năm Ngoại hạng Anh và một Champions League.Rooney trở lại Everton hè 2017, khi không còn nằm trong kế hoạch của HLV Jose Mourinho. Một năm sau, tiền đạo này sang Mỹ đầu quân cho DC United tại MLS, rồi giải nghệ và làm HLV Derby County.Với 53 bàn sau 120 trận, Rooney đang giữ kỷ lục ghi bàn của tuyển Anh, và là cầu thủ khoác áo đội tuyển nhiều thứ nhì lịch sử, sau huyền thoại Peter Shilton.Hồng Duy

Ronaldo được bạn gái tặng xe sang dịp sinh nhật

AnhGeorgina Rodriguez tặng Cristiano Ronaldo chiếc Cadillac Escalade trị giá hơn 200.000 USD khi bạn trai đón sinh nhật tuổi 37 hôm 5/2.
Trong đoạn video mừng sinh nhật Ronaldo mà Georgina đăng lên Instagram hôm 6/2, tiền đạo Man Utd tỏ vẻ thích thú khi bước ra ngoài sân để nhận quà – chiếc Cadillac Escalade. Xe này có giá khởi điểm hơn 200.000 USD, dài gần 6 mét và được trang bị hệ thống âm thanh 36 loa. Siêu sao Bồ Đào Nha cũng ngồi lên xe lái thử, và để các con thử hệ thống âm thanh ở ghế sau.

Ronaldo trải nghiệm xe Georgina tặng

Georgina viết kèm đoạn video: “Chúc mừng sinh nhật tuổi 37 tình yêu của cuộc đời em. Anh là người cha tốt nhất và bạn đồng hành tốt nhất trong cuộc đời mà Thượng đế đã ban tặng cho em. Một chiến binh, xứng đáng với mọi điều tốt dẹp trong cuộc sống. Anh là sự hoàn hảo, là nguồn cảm hứng cho em và mọi người”.Cùng ngày, Ronaldo đăng ảnh cùng bạn gái và chiếc bánh hình CR7 lên Instagram cùng dòng trạng thái: “Cuộc đời như một chuyến tàu lượn siêu tốc. Làm việc chăm chỉ, tốc độ cao, đặt ra mục tiêu, đòi hỏi kỳ vọng. Nhưng sau cùng, tất cả đều nằm ở gia đình, tình yêu, sự trung thực, tình bạn, những giá trị làm nên tất cả. Cám ơn mọi người vì những tin nhắn chúc mừng sinh nhật. 37 tuổi và tiếp tục”.

Chiếc bánh sinh nhật Goergina tặng Ronaldo.

Hôm 27/1, Ronaldo đã thuê thuê mặt tiền Burj Khalifa – tòa tháp cao nhất thế giới ở Dubai – để trình chiếu đoạn video chúc mừng sinh nhật tuổi 28 của Georgina. Hai người và các con du lịch cùng gia đình, khi Ngoại hạng Anh tạm nghỉ.Hồi tháng 10/2021, Ronaldo và Georgina thông báo sắp có thêm một cặp song sinh một trai và một gái. Trước đó, họ có một con gái chung là Alana (3 tuổi). Tiền đạo Man Utd còn có ba con riêng là Cristiano Jr (11 tuổi) cùng cặp song sinh Eva và Mateo (4 tuổi) đều bằng phương pháp thuê đẻ.Trong “Tôi là Georgina” – phim tài liệu do Netflix đầu tư sản xuất ra mắt hôm 27/1, Ronaldo khẳng định đã sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân, và sẵn sàng tổ chức hôn lễ với Georgina ngay tháng Hai. Bộ sưu tập siêu xe trị giá 25 triệu USD của Ronaldo cũng được hé lộ trong bộ phim này, trong đó có chiếc Bugatti Chiron trị giá 2,7 triệu USD, Ferrari 599 GTO 676.000 USD, McLaren Senna 1 triệu USD, và hai chiếc Rolls-Royce, Cullinan trị giá 400.000 USD và Phantom Drophead 675.000 USD.Hồng Duy

Ronaldo cán mốc mới trên mạng xã hội

Tiền đạo Cristiano Ronaldo trở thành người đầu tiên chạm mốc 400 triệu theo dõi trên Instagram, bỏ xa hai cầu thủ khác là Lionel Messi và Neymar.
Trước đó, Ronaldo cũng là người đầu tiên cán mốc 200 triệu và 300 triệu theo dõi trên Instagram. Theo báo Anh Sunsport, số người theo dõi CR7 tăng gần gấp đôi kể từ tháng 9/2021, với 237 triệu. Mỗi bài viết của siêu sao Bồ Đào Nha thu về trung bình 10 triệu lượt thích.

Trang Instagram của Ronaldo. Ảnh: chụp màn hình

Xếp sau Ronaldo là siêu mẫu Kylie Jenner với 308 triệu, và Messi với 306 triệu người. Neymar là cầu thủ có lượng theo dõi trên Instagram nhiều thứ ba, với 169 triệu.Tài khoản của Ronaldo chỉ xếp thứ hai về lượng theo dõi trên Instagram, sau chính tài khoản Instagram với 469 triệu. Dù vậy, siêu sao Bồ Đào Nha vẫn là người có số theo dõi nhiều nhất trên nền tảng mạng xã hội này.Khi Ronaldo cán mốc 200 triệu theo dõi trên Instagram năm 2020, Sunsport tiết lộ một phần tư số người theo dõi anh lúc đó là giả mạo – tương đương 50 triệu tài khoản. Cụ thể, 18,7% những người theo dõi Ronaldo là “tài khoản đáng ngờ”, và 6.4% khác là “tài khoản theo dõi hàng loạt”.Theo HypeAuditor, một trang web phân tích những người có ảnh hưởng trên Instagram và YouTube, “tài khoản theo dõi hàng loạt” là những tài khoản theo dõi hơn 1500 người, đồng thời sử dụng các công cụ tự động để theo dõi và hủy theo dõi. Trong khi đó, “tài khoản đáng ngờ” là những người sử dụng các dịch vụ cụ thể để thích và nhận xét, hoặc mua lượt theo dõi.Khi đó, Hopper HQ – công ty phát triển công cụ tương tác với Instagram – cho biết Ronaldo nhận 976.000 USD cho mỗi bài đăng trên Instagram. Trong năm 2019, anh đã đăng 49 bài quảng cáo, thu về khoảng 48 triệu USD, nhiều gấp hai lần so với người thứ hai là Messi, và hơn mức đãi ngộ 33 triệu USD tại Juventus.Trong ba mạng xã hội chính là Instagram, Facebook và Twitter, lượng theo dõi Ronaldo trên Instagram nhiều nhất. Ở hai nền tảng còn lại, lượng theo dõi chủ nhân năm Quả Bóng Vàng lần lượt là 150 triệu và 77 triệu.Hồng Duy

Quy định cách ly hà khắc tại Olympic mùa Đông

Trung QuốcHàng chục VĐV phải cách ly khi dự Thế vận hội mùa Đông 2022 bị dựng dậy lúc 3h sáng, ăn uống thiếu thốn và phòng tập nhỏ bé.
Bắc Kinh theo đuổi chiến lược “Zero Covid”, tức giảm tới mức thấp nhất các nhiễm bệnh khi tổ chức Thế vận hội mùa Đông 2022. Vì thế, họ yêu cầu các đội tuyển tham dự phải tuân thủ nguyên tắc “bong bóng”. Mọi thành viên phải xét nghiệm Covid-19 hàng ngày, và những ai dương tính sẽ bị cách ly.Nhưng nhiều VĐV bất bình vì cho rằng điều kiện cách ly rất khắc nghiệt. VĐV bơi Nga Valeria Vasnetsova được phục vụ cùng một bữa ăn “khó nuốt” ba lần một ngày, trong năm ngày liên tiếp. Thực đơn đó khiến cô tiều tụy.Trưởng đoàn Đức Dirk Schimmelpfennig khẳng định các điều kiện cách ly là “không thể chấp nhận được”, với các phòng cách ly quá nhỏ, không đủ vệ sinh, thức ăn không đủ dinh dưỡng và không nói rõ các VĐV phải trải qua bao nhiêu lần xét nghiệm PCR để hết cách ly.

VĐV từng ba lần đoạt HC vàng Olympic Mùa đông Elana Meyers Taylor tập thể lực trong phòng cách ly bị mô tả là chật chội.

Natalia Maliszewska – VĐV trượt băng tốc độ người Ba Lan – mô tả việc liên tục bị chuyển đến và rời khỏi khu cách ly trong nhiều ngày liên tiếp vì kết quả kiểm tra Covid-19 mâu thuẫn là trải nghiệm “gây tổn thương” và khiến cô “khóc rất nhiều”.Maliszewska bị nhân viên y tế đánh thức lúc 3h sáng để đưa về làng VĐV sau khi có xác nhận khỏi Covid-19, rồi sau đó phải trở lại khu cách ly vì kết quả trước đó không chính xác. “Tôi ngồi trong xe cấp cứu, lúc 3h sáng. Tôi khóc như điên dại vì không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi không thấy an toàn chút nào”, VĐV 26 tuổi nói.Hiện có khoảng 387 người, gồm VĐV, thành viên các đoàn và đại diện truyền thông dự Thế vận hội mùa Đông, bị yêu cầu cách ly. Số lượng các VĐV tranh tài không được thông báo cụ thể, nhưng có thể lên tới hàng chục, theo báo Anh Sportmail.

Một phòng cách ly theo tiêu chuẩn tại Olympic mùa Đông 2022. Ảnh: AP

Vincent Zhou – niềm hy vọng giành huy chương của trượt băng nghệ thuật Mỹ – là một trong những VĐV nhận kết quả xét nghiệm dương tính hôm 7/2 và bị đưa đi cách ly. VĐV trượt tuyết người Áo Sabine Schöffmann cũng nhiễm nCoV.Hôm 6/2, Jukka Jalonen, thủ quân đội khúc côn cầu trên băng của Phần Lan, cáo buộc Trung Quốc đang vi phạm nhân quyền với một trong những trụ cột của đội Marko Anttila – người bị bắt cách ly, dù các bác sĩ của đội cho phép thi đấu. Jalonen cho biết Anttila bị cách ly từ khi xét nghiệm dương tính cách đây 18 ngày, và vẫn đang bị cách ly dù không có triệu chứng.Cũng theo Jalonen, Anttila đang căng thẳng về tinh thần, và “không được ăn uống tử tế”. Lời phàn nàn của trưởng đội khúc côn cầu trên băng của Phần Lan giống với Vasnetsova – người đăng hình ảnh những món ăn mà cô nói rằng đã được phục vụ ba lần một ngày trong năm ngày liền. Hình ảnh được Vasnetsova đăng tải cho thấy suất ăn gồm mì ống, một số loại thịt nướng có xương, nước sốt cam, khoai tay và thịt gà. Ngoài khoai tây, dường như đã được chiên, suất ăn không có rau.Vasnetsova đăng lên Instagram cùng thông điệp: “Tôi đau bụng, xanh xao và có những quầng đen rất lớn xung quanh mắt. Tôi muốn tất cả những điều này kết thúc. Tôi khóc hàng ngày và cảm thấy vô cùng mệt mỏi”.Vasnetsova sau đó nói các thành viên khác trong đội, không phải VĐV, cũng cách ly trong cùng khách sạn nhưng được phục vụ suất ăn nhiều dinh dưỡng hơn. Theo Vasnetsova, đội ngũ bác sĩ được ăn trái cây tươi, salad và tôm với bông cải xanh. “Thực lòng tôi không hiểu tại sao các VĐV lại bị đối xử như vậy”, cô viết.

Suất ăn mà Vasnetsova kể là được phụ vụ giống hệt nhau trong năm ngày liền.

Hôm 7/2, Giám đốc Thể thao của Ủy ban Olympic Quốc tế (IOC) Kit McConnell nhấn mạnh việc cách ly các VĐV là ưu tiên hàng đầu. Ông cho biết thêm, IOC đã họp với quan chức Olympic từ các quốc gia dự Thế vận hội mùa đông 2022 để tìm hiểu vấn đề mà VĐV đang phải đối mặt. “Các VĐV vẫn cần phải được cách ly. Có trách nhiệm tập thể để hỗ trợ những người này”, McConnell nói trong cuộc họp báo. “Điều này không dễ dàng cho bất kỳ ai trải qua tình cảnh như vậy. Có một số người gặp khó khăn. Chúng tôi hiểu điều đó”.Maliszewska, 26 tuổi, nói với Reuters rằng cô đã được đưa ra khỏi khách sạn cách ly trên xe cấp cứu vào đầu giờ sáng thứ Bảy 4/2. “Họ đã nói với tôi lúc nửa đêm rằng tôi có thể ra ngoài, nhưng sau năm phút thì tôi không thể làm điều đó nữa”, VĐV trượt băng tốc độ người Ba Lan bày tỏ. “Họ nói với tôi rằng có rất nhiều điều mà bạn sẽ không thể hiểu được. Đó là Trung Quốc”.Cũng theo Maliszewska, cô lại nhận kết quả dương tính, nhưng vẫn được cho phép tập luyện cho cự ly 500 mét – nơi cô được xếp thứ ba thế giới. “Rồi tôi nhận được thông báo khoảng nửa giờ trước khi khởi động rằng họ đã mắc sai lầm, nên tôi không thể thi đấu vì khiến nhiều người nguy hiểm”, nhà vô địch trượt băng tốc độ đoạn ngắn châu Âu 2019 kể kể.Maliszewska tiếp tục phải xét nghiệm Covid-19 tối thứ Bảy, và nhận kết quả âm tính sáng hôm sau. “Tôi không tin tất cả những kết quả xét nghiệm từ bây giờ. Tôi muốn lời giải thích từ những người khiến tôi cảm thấy không an toàn, bởi vì bây giờ không ai nói gì cả. Họ im lặng”, cô nói với vẻ tức giận.Trong bài đăng dài trên mạng xã hội sau khi kết thúc thời gian cách ly, Maliszewska viết thêm: “Thật khó để tôi lên tiếng hay nói điều gì. Tôi muốn thông báo rằng tôi vẫn còn sống, dù tôi nghĩ một phần trong tôi đã chết hôm qua. Tôi đã sợ hãi trong hơn một tuần, và những lần khóc thất thường khiến tôi khó thở, khiến những người xung quanh lo lắng. Và điều đó khiến tôi lo lắng cho chính mình. Các kết quả xét nghiệm dương tính rồi lại âm tính. Khi chuẩn bị hết cách ly, tôi đột ngột nhận kết quả dương tính khiến tôi phải đến bệnh viện thở máy”.Cô kể tiếp: “Sau đó, tôi nhận kết quả âm tính và có thể được kết thúc cách ly. Rồi mọi thứ lại đảo ngược, hy vọng dường như đã chết. Rồi cuối cùng, vào lúc 3h sáng, họ đưa tôi khỏi khu cách ly. Đêm đó thật kinh hoàng. Tôi mặc quần áo dài ngủ vì sợ rằng ai đó sẽ đưa tôi ra khỏi khu cách ly bất cứ giờ phút nào. Tôi cũng chỉ dám nhìn qua rèm cửa. Sau đó, tôi lại có hy vọng. Tôi đang chuẩn bị ra sân băng, gỡ và treo quần áo, rồi đột nhiên họ nói rằng kết quả xét nghiệm đã sai. Họ nói tôi không thể rời phòng cách ly. Tôi là một mối đe dọa. Điều đó khiến tôi không thể thi đấu. Tôi phải trở về khách sạn càng sớm càng tốt. Tôi không hiểu nổi. Tôi không còn tin vào bất cứ điều gì nữa, các cuộc xét nghiệm, các cuộc thi. Tôi hy vọng rằng những người có thẩm quyền có rất nhiều niềm vui. Bộ não và trái tim của tôi không thể chịu đựng thêm nữa”.Ngay cả các VĐV hoàn thành thời gian cách ly cũng phàn nàn về điều kiện thi đấu. Anders Bystroem, trưởng đoàn Thụy Điển, đề xuất thi đấu trượt tuyết sớm hơn trong ngày, sau khi VĐV Frida Karlsson run rẩy và gần như gục ngã trong ngày tranh tài hôm Chủ nhật 6/2. Bystroem bất bình khi ban tổ chức cho thi đấu ở điều kiện -13 độ cùng gió lạnh.Các quy tắc của Thế vận hội mùa Đông cho phép các phần thi được tạm dừng nếu nhiệt độ xuống dưới -20C, nhưng không đề cập gì tới gió lạnh.

Karlsson thi đấu hôm thứ Bảy 5/2. Ảnh: AFP

Theo Bystroem, cuộc đua nước rút của nữ – được tổ chức vào tối thứ Ba 8/2 – nên được chuyển thi đấu vào khung thời gian sớm hơn trong ngày. “Cuộc thi trượt ván bắt đầu lúc 16h, và Frida Karlsson như bị tàn phá bởi cái lạnh. Còn tệ hại hơn khi cuộc đua nước rút thậm chí còn bắt đầu muộn hơn”, ông phân tích.Trong khi đó, HLV tuyển Đức Christian Schwaiger than thở không có đồ ăn nóng cho các học trò. Ông nói: “Dịch vụ ăn uống là một vấn đề cực kỳ đáng lo ngại, bởi nó thực sự không phải là dịch vụ ăn uống. Tôi đã mong đợi rằng Ủy ban Olympic sẽ phục vụ các món ăn nóng. Các VĐV hiện được ăn khoai tây chiên giòn, một số loại hạt, chocolate và không có gì khác”.Hồng Duy (theo Sports Mail)

Nghĩa cử của Mane khi nằm viện

CameroonTiền đạo Senegal Sadio Mane, trong lúc nằm viện điều trị chấn thương đầu ở CAN 2021, trả toàn bộ viện phí cho một cậu bé không quen biết.
Mane nằm sân sau pha va chạm mạnh với thủ thành Vozinha đầu hiệp hai trận thắng 2-0 Cape Verde tại vòng 1/8. Tuy nhiên, anh vẫn thi đấu và thậm chí cứa lòng mở tỷ số cho Senegal phút 63. Ngay sau đó, Mane ôm đầu, đổ gục xuống sân, và được rút ra để đưa tới bệnh viện.

Mane (trái) lúc mới nhập viện sau trận cầu ở vòng 1/8 CAN 2021. Ảnh: Instagram

Tại đây, Mane nghe kể về một cậu bé điều trị cùng bệnh viện vì bị xe máy đâm, đang nguy hiểm tính mạng nhưng không có khả năng chi trả viện phí. Sau khi đích thân tới hỏi thăm, tiền đạo Senegal lập tức cho gia đình cậu bé 700 USD để lo viện phí.Sau khi Senegal vô địch CAN 2021, một khách mời của đài truyền hình đài truyền hình Cameroon Equinox TV thuật lại sự việc. Người này bình luận thêm: “Tôi tin rằng Chúa đã ban điều tốt lành cho gia đình này”.Sau khi xuất viện, Mane đá trọn ba trận còn lại trong hành trình vô địch của Senegal. Anh ghi một bàn trong trận thắng Burkina Faso 3-1 ở bán kết, và đá quả luân lưu quyết định giúp Senegal hạ Ai Cập 4-2 trong trận chung kết tối 6/2, để lần đầu vô địch châu Phi. Mane cũng ẵm luôn danh hiệu Cầu thủ hay nhất giải.Mane gia nhập Liverpool từ Southampton hè 2016, với giá 43,5 triệu USD. Anh được bầu làm Cầu thủ hay nhất của CLB và Cầu thủ hay nhất năm của Hiệp hội Cầu thủ Chuyên nghiệp Anh (PFA) ngay mùa đầu tiên ở sân Anfield. Năm 2018, anh gia hạn hợp đồng với Liverpool tới 2023, hưởng mức lương được cho là 200.000 USD mỗi tuần.Mane thường xuyên ủng hộ tiền để giúp đỡ quê nhà. Anh từng trả toàn bộ chi phí để xây dựng một ngôi trường vào năm 2019 ở Bambali, và quyên góp 55.000 USD cho FCFA – Quỹ phòng chống Covid-19 tại Senegal.Mane vừa trở về Senegal để mừng chức vô địch. Trong khi đó, đồng đội Mohamed Salah – ngôi sao bên phía Ai Cập – đã trở về tập luyện cùng Liverpool hôm 8/2, và có thể ra sân ở trận gặp Leicester tại vòng 25 Ngoại hạng Anh ngày 10/2.Hồng Duy

Romario: ‘Tôi là tên khốn… có trái tim tử tế’

Trên trang Players Tribune, huyền thoại bóng đá Brazil Romario – người vừa sang tuổi 56 hôm 29/1 – kể về cuộc đời, sự nghiệp và nhiều điều ông chưa từng đề cập.

Ở tuổi 56, Romario đã xa rời bóng đá – môn thể thao đưa ông lên vị thế huyền thoại Brazil – để tận hưởng cuộc sống và theo nghiệp chính trị, với vai trò Thượng nghị sĩ ở bang Rio de Janeiro. Ảnh: Players Tribune

Ở một vài đội bóng, tôi yêu cầu được tập trễ.Nhưng tôi không bỏ tập.Chuyện là thế này. Khi trở về thi đấu trong nước, tôi nói với các chủ tịch CLB: “Các ông, tôi bị cái bệnh không dậy sớm được. Tôi xin tập vào buổi chiều nhé”. Họ OK luôn, bằng miệng mà chẳng cần văn bản. Nhưng có nhiều đồn thổi linh tinh về chuyện này. Nào là Romario không ngủ. Romario dậy muộn. Romario bỏ tập. Không, tôi có ngủ, chỉ dậy muộn thôi. Tôi không thể dậy lúc 9 giờ sáng. Tôi vẫn tập bình thường đấy chứ. Các chủ tịch biết chuyện này. Họ nói chuyện với các HLV thế nào thì đó không phải việc của tôi.Tôi chưa từng đi chơi đêm trước trận. Ví dụ Chủ nhật thi đấu, tôi đi chơi hôm thứ Sáu. Dĩ nhiên, điều này không tuyệt đối, nhưng ngoại lệ chỉ xảy ra khoảng một phần mười thôi. Nên nhớ, tôi không hút thuốc, cũng chẳng nghiện ngập gì. Thậm chí không uống rượu dù chỉ một giọt. Tôi không cần mấy thứ đó để mua vui.Có một câu chuyện thế này hồi ở Flumnense. Hôm đó có trận đấu nhưng tôi định không đá. Tôi cũng không nhớ chính xác lý do. Cả đội tập trung 24 tiếng trước trận trong khi tôi ra biển. Rồi vì một vài lý do nào đó, tôi đổi ý, nên đi thẳng đến sân Maracana. Cả đội đã đến đó trước hàng tiếng đồng hồ. Họ đã khởi động xong. Tôi đi thẳng vào phòng thay đồ, mặc quần áo rồi vào sân. Hôm đó, cậu nhóc Marcelo chơi trận ra mắt. Cậu ấy đã mời cả gia đình tới sân để chứng kiến trận này. Nhưng rồi mất suất thi đấu về tay tôi. Tội nghiệp thằng nhỏ. Nhưng dù sao, tôi ghi hai bàn và chúng tôi thắng. Tôi nghĩ đơn giản lắm: Ra sân, mặc áo, ghi bàn. Chẳng có gì bí mật cả. Đơn giản thế thôi…Tôi không phải kẻ kiêu ngạo, tôi chỉ tự tin. Bạn chắc hiểu điều này. Ngay từ khi sinh ra, Chúa đã cho tôi sự cứng cỏi, điều mà nhiều người gọi là bướng bỉnh. Kiêu ngạo, tự mãn, những thứ tương tự thế. Người ta nói Romario là kẻ ham tiệc tùng, thường xuyên bỏ tập, lăng nhăng với phụ nữ. Rồi khi tôi ghi bàn ở trận đấu sau đó, người ta đổi giọng: “Chúa ơi! Romario hay quá. Nó cứng đầu nhưng có ích”. Như vậy, tôi chẳng cần quan tâm quá nhiều chuyện người khác nghĩ gì. Tôi là chính tôi và làm điều phải làm. Tôi trung thực, dù chắc chắn, cũng thi thoảng hay khoác lác một chút.

Romario nhận giải Chiếc Giày Vàng châu Âu năm 1990 bên người vợ đầu tiên – cựu siêu mẫu Brazil Monica Santoro. Ảnh: OFP

Tôi lớn lên với những buổi đá bóng cùng bố bên cạnh đường ray xe lửa gần nhà ở khu Jacarezinho. Hồi 4 tuổi, tôi bị hen suyễn, nên đôi khi mất ngủ. Vào buổi đêm, những lần không thở được, tôi nắm lấy tay bố và tay kia cầm quả bóng để đi đến đường tàu. Tôi nói chuyện với bố trên đường đến đó và rồi chúng tôi chơi bóng khoảng 10 phút. Quả bóng làm tôi mê hoặc. Đá bóng chỉ một chút thôi cũng khiến tôi khuây khỏa. Sau đó khi trở về nhà, tôi ngủ im như một hòn đá.Chúng tôi cùng nhau xây những ngôi nhà. Bố tôi làm nghề thợ nhuộm ở một nhà máy, nhưng vì lương thấp, ông không đủ tiền cho hai anh em tôi đá bóng. Vì thế để có thêm tiền, ông làm thêm nghề thợ xây. Mỗi cuối tuần, anh em tôi phụ bố xây những ngôi nhà tại Vila da Penha, nơi chúng tôi sống khi tôi 5 tuổi. Hai anh em khệ nệ bê gạch, xi măng, ván gỗ…, bất cứ thứ gì cần thiết cho công việc của cha. Công việc này đương nhiên mệt nhọc với những đứa trẻ bé tí như chúng tôi, nhưng thành thật mà nói, tôi hạnh phúc được làm những công việc đó. Vì tôi biết, trong khi bố đang xây nhà, anh em tôi xây những giấc mơ.

Romario: ‘Tôi là tên khốn’

50 bàn đẹp nhất của Romario.
Tôi muốn mình là người giỏi nhất. Khi nói như vậy, ý tôi là, tôi muốn tôi là tiền đạo cừ khôi nhất. Chỉ khi không thể dứt điểm tôi mới chuyền. Nếu “gần như không thể” sút được, tôi sẽ tìm cách để sút được. Bởi một khi tôi là người hay nhất rồi, tốt hơn hết tôi nên tự mình sút bóng, phải không nào? Đó là việc không chỉ tốt cho tôi mà còn cho đội bóng. Trong môn bóng rổ, khi cần ba điểm trong những giây cuối, liệu bạn sẽ ném bóng cho ai? Đương nhiên là Michael Jordan.Tôi có cảm thấy áp lực vì điều này? Trời ạ, tôi yêu áp lực. Với những người khác, sức ép khiến khung thành dường như nhỏ lại. Với tôi, nó to ra. Hãy hình dung tôi vừa ghi được bốn bàn trong trận. Cơ hội tiếp theo đến. Tôi vẫn chắt chiu như thể đấy là cơ hội cuối cùng. Trong sự nghiệp, tôi đối xử với mọi cơ hội đều như vậy. Tôi cố không ồn ào trong 90 phút. Cứ lẳng lặng đá. Nhưng khi các hậu vệ tự nhủ “Quên gã này đi được rồi…”, thì tôi bất thần xuất hiện. Đó là bí quyết sát thương của tôi hay gọi là nghệ thuật “giả chết”.Đồng đội cũ Dunga đã đúng khi cho rằng, hồi ở Vasco de Gama, chúng tôi áp dụng chiến thuật không hợp lý. Tita và Roberto Dinamite cho rằng tôi, thằng trẻ nhất đội, phải chạy vì họ. Đó là những huyền thoại, đúng chưa? Họ có thể làm điều họ muốn, cho đến khi họ không ghi bàn. Vì thế tôi vặc lại: “Nghe này, tôi đã hoạt động rộng vì bọn họ. Tôi đã làm điều tốt nhất cho đội bóng. Tôi hài lòng với việc đó cho đến khi các ông kiểm tra danh sách ghi bàn”. Khi họ còn đang tranh cãi, Dunga đề xuất rằng cứ để anh ta chạy bao sân, và ưu tiên tôi cho nhiệm vụ ghi bàn. Và mọi thứ đã thay đổi khi họ làm theo. Dunga là một gã thông minh, không như những người khác.

Romario chơi 149 trận, ghi 128 bàn trong năm mùa giải chơi cho PSV ở Hà Lan. Ảnh: psv.nl

Hồi ở Hà Lan khó khăn kinh khủng. Tôi chuyển tới PSV năm 22 tuổi khi chưa từng sống ở đâu khác ngoài Rio. Tôi cũng đã tới Ilha do Governador, Copacabana, Barra da Tijuca, nhưng một nơi xa xôi như thế thì chưa. Nó lạnh khủng khiếp. Có lúc tới -17 độ C. Chúa ơi, là -17 độ C đấy. Người ta chỉ trích tôi lười tập, nhưng đâu biết ở đó thời tiết lạnh kinh khủng thế nào. Có dạo ba ngày liền ôi không ra khỏi cửa. Đồng đội lo lắng cho tôi. Họ đến nhà gõ cửa, tôi cóc thèm tiếp luôn. Tôi phải ngủ đông.Nhưng nó lại là một trải nghiệm đáng giá. Tôi đã chứng tỏ bản thân tại Brazil và sẽ phải chứng tỏ bản thân ở đây. Bất cứ khi nào bị lạnh cóng hết ngón chân, tôi lại nhớ về thời phụ việc cho ông bố thợ xây của mình để có cơ may làm cầu thủ. Chẳng lẽ từ bỏ giấc mơ chỉ vì trời lạnh? Đó là cách tôi vượt qua mọi chuyện. Tôi đã trả ơn bằng cách mua cho gia đình một ngôi nhà ở Freguesia, tại Jacarepaguá, thuê hẳn người giúp việc và tài xế riêng. Đó là một chiến thắng vĩ đại.Tôi luôn biết ơn PSV, nơi tôi cống hiến gần 5 năm, nhưng tôi phải ra đi. Barca có sức hút không thể cưỡng. Cruyff trở thành một trong những người bạn bóng đá thân thiết nhất của tôi, khi ông ấy dẫn dắt Barca. Hồi mới tới, tôi muốn mặc số 11, số yêu thích của tôi. Cruyff cho tôi số 10. Tôi bảo: “Sếp, thật vinh dự cho em, nhưng em thích số 11”. Nhưng ông ấy lắc đầu, đáp lại: “Ở đội bóng của tôi, người hay nhất luôn mặc số 10”. Trời ơi, làm sao mà phản đối được nữa sau câu nói đó. Tôi muốn mặc số 10 mãi mãi.Cruyff có thể chơi bóng cùng các cầu thủ. Ông ấy thường nói: “Cậu nhận bóng ở đây, quay ra kia rồi sút vào góc cao”. Chúng tôi chỉ muốn chửi thề: “Khó thế ai mà làm được”. Nhưng rồi Cruyff thị phạm. Một phép màu. Với ông ấy, dường như mọi thứ đều đơn giản. Sẽ mất thời gian để người ngoài hiểu được. Cruyff rất giỏi nhưng không phải ai cũng thích nghi được. Bạn cần cố gắng hết sức, nhưng nếu không có tố chất bẩm sinh, bạn cũng không thể làm học trò của Cruyff.

Romario xem được làm học trò của Cruyff là một vinh hạnh trong sự nghiệp hiển hách của anh. Ảnh: Just Football

Tôi chưa từng đặt mục tiêu dự World Cup 1994. Sự thật là vậy. Brazil có thể dễ dàng vượt qua vòng loại, nhưng sau khi tôi gây hấn với các HLV đội tuyển, họ không thèm gọi tôi. Mọi chuyện chỉ thay đổi khi đội tuyển cần tối thiểu một điểm trước Uruguay ở trận cuối vòng loại. Các HLV hiểu nếu không qua được cửa ải này, họ chỉ có nước cuốn xéo khỏi đất nước. Nên họ phải làm gì? Quay lại với cầu thủ hay nhất chứ còn gì nữa. Tôi không hề thấy áp lực. Tôi tham gia trận đó để tìm vui, tiện thể chứng minh cho những ông thầy trước đó đã sai lầm cỡ nào. Bạn có thể hỏi các nhân chứng của trận đó, và họ sẽ đều nói đó là trận hay nhất mà một cầu thủ bóng đá từng chơi. Trên thang điểm từ 1 đến 10, tôi chấm 11.Trước trận, tôi cá với trung vệ Ricardo Rocha: Tôi sẽ toả sáng, với hai cú xỏ kim đối phương, hai quả chapéus (tâng bóng qua đầu đối phương) và ghi hai bàn. Hết hiệp một, khi tôi tịt ngòi, ai đó trên băng ghế dự bị hét lên: “Ghi bàn đi chứ”. Tôi vặc lại: “Bình tĩnh đi. Đã hết giờ đâu”.Tôi từng nói nhiều lần rằng Brazil sẽ vô địch World Cup, và nếu không làm được điều đó, tất cả là lỗi do tôi. Tôi biết đội hình năm 1994 đó rất chất lượng và tự hứa với bản thân sẽ đá một giải để đời. Thực tế diễn ra thật đẹp đẽ.Về vụ tranh cãi chia tiền thưởng sau World Cup, tôi chỉ muốn làm điều tốt nhất cho tất cả. Năm 1990, vụ tranh cãi tiền tài trợ kết thúc trong thất bại, khi nó khiến cầu thủ phân tâm. Còn lần này, năm 1994, họ chia tiền không sòng phẳng. Tôi đã đứng ra tuyên bố: tiền phải được chia đều. Romario, Vua phá lưới, nhận tiền thưởng bằng với đầu bếp của đội tuyển. Cho nên, toàn đội họp, số đông ủng hộ đề xuất của tôi. Ai cũng có nhiều tiền. Mọi người cảm thấy đồng hội đồng thuyền. Đội tuyển sau đó ngày càng mạnh hơn.

Romario nâng World Cup năm 1994. Ảnh: AFP

Tôi muốn hạnh phúc thay vì giàu có. Khi trở về nước sau World Cup, tôi không tưởng tượng nổi việc làm một nhà vô địch là như thế đấy. Tình yêu của đám đông cuồng nhiệt, sự ấm áp của mọi người có thể cảm nhận được như cát dưới chân. Tôi đã xa Rio quá lâu nên quên mất rằng tôi yêu nó đến nhường nào. Do đó, tôi trở lại Tây Ban Nha trễ hai tuần. Khi Flamengo muốn ký hợp đồng với tôi trong năm đó, tôi đã tự vấn bản thân: Tôi thật sự muốn gì? Về mặt tiền bạc, đó không phải là lời đề nghị đắt giá, dù họ trao cho tôi bản hợp đồng lớn chưa từng có trong lịch sử Brazil. Tôi 29 tuổi, tức có thể toả sáng thêm nữa ở châu Âu. Tôi là siêu sao trong một Dream Team. Nhưng nếu quá toan tính, bạn sẽ không bao giờ thoát khỏi nó. Ở Rio, tôi được sống gần bố mẹ, em trai, những đứa con, bạn bè, bãi biển của tôi, nhạc funk của tôi, hip hop của tôi, mặt trời của tôi, Barra da Tijuca của tôi. Tôi biết quyết định đó thật lạ lùng với số đông, nhưng tôi nghe theo tiếng gọi trái tim mình.Khi bước sang tuổi 35, tôi không còn quan tâm đến việc phải thi đấu thật tốt nữa. Tôi chỉ muốn đạt cột mốc 1000 bàn. Họ nói tôi lười tập. Đúng vậy, nhưng theo một cách khác. Những cầu thủ khác chạy tăng tốc 70 lần hoặc chạy 7 cây số, còn tôi dứt điểm 70 lần trúng khung thành. Tôi tập luyện theo một phương pháp riêng để làm những điều đặc biệt trên sân. Bạn hiểu điều này chứ? Những năm cuối sự nghiệp, tôi dành bốn trong năm buổi tập chỉ để tập dứt điểm. Không ai giỏi được nếu không rèn luyện, kể cả tôi. Hãy kể tên những thiên tài thể thao, và tôi có thể cam đoan với bạn rằng họ đều đã rèn luyện rất nhiều.Có người nói: “Tôi là đồ ích kỷ”. Dĩ nhiên là không. Bởi nếu tôi ghi bàn, tôi thắng thì đội cũng thắng. Cuộc chơi là vậy.Bàn thắng thứ 1000 đến một cách khó khăn. Khi ấy tôi đã 41 tuổi, tâm trí phải đấu lại đôi chân vốn đã không nghe lời. Tôi luôn phải nghĩ ngợi: Liệu nên chạy đến vị trí nào? Làm thế nào thoát khỏi hậu vệ theo kèm? Trong các trận đấu, não tôi phải làm việc hết hơi.Tôi đã mời bạn bè khắp nơi đến chứng kiến khoảnh khắc bàn thắng thứ 1000. Họ đã bay đến từ Hà Lan, Australia, Miami. Họ xem một trận đấu nhưng tôi không ghi bàn. Họ xem một trận nữa, rồi lại một trận tiếp nữa, ba trận mà quả bóng chết tiệt vẫn không vào lưới. Với một cầu thủ như tôi, khoảng thời gian đó dường như vô tận. Chúng tôi đã chuẩn bị màn ăn mừng hoành tráng nhưng đến những giây phút cuối, tôi chỉ tự nhủ: “Nghe này, anh bạn, hãy hoàn thành cái việc chết tiệt này đi”.Bạn sẽ làm gì sau khi ghi bàn thắng thứ 1000 trong sự nghiệp? Ngay niềm vui đó cũng không kéo dài mãi. Tôi cần một mục tiêu mới. Bóng đá không còn lại gì cho tôi nữa.Tất cả đều là chính trị gia. Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta tranh cãi và đàm phán với nhau. Khi trở thành một thượng nghĩ sĩ Brazil, tôi đối diện với vấn đề như khi làm cầu thủ, bởi có tồn tại chính trị trong bóng đá. Tôi đã cãi nhau với các HLV, các giám đốc và các vị chủ tịch, bởi sự bướng bỉnh của mình. Bóng đá không dung thứ một người như tôi. Nếu không xảy ra những việc đó, tôi có thể dự thêm 2 World Cup nữa, 2 kỳ Olympic nữa. Đó là cái giá phải trả cho việc được là chính mình.Tôi tham gia chính trường để chiến đấu cho những con người như con gái Ivy của tôi. 16 năm trước, đứa con bé bỏng thứ sáu ấy của tôi chào đời và mắc Hội chứng Down. Con bé là một phước lành. Chúa đã gửi thiên thần nhỏ xuống cho tôi. Trước khi con bé chào đời, tôi chưa từng tiếp xúc bất cứ ai bị khuyết tật hay mắc bệnh hiếm. Tôi không thể hiểu những nỗi khổ của họ. Thế rồi Ivy giúp tôi nhận ra họ cần giúp đỡ biết bao, và không ai trên đất nước Brazil này giang tay với họ. Vì vậy tôi hiểu mình cần phải đứng lên bảo vệ mọi người, đặc biệt với những hoàn cảnh kém may mắn. Họ có quyền sống như những người bình thường ngoài xã hội.Từ khi có Ivy, nhiều người bạn bắt đầu kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hơn về những gia đình có người mắc bệnh hiếm. Họ chưa từng chia sẻ những chuyện đó với ai, nhưng đã bắt đầu mở lòng. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi đã góp phần khiến họ hòa nhập hơn. Vì sao phải che giấu nỗi lòng? Ivy chưa từng cho tôi cảm giác nào khác ngoài niềm hãnh diện.

Romario xem con gái út Ivy (đầm đen) là một phước lành mà Chúa ban cho. Ảnh: Instagram

Liệu tôi có tiếc nuối điều gì không? Ôi trời, tôi đã là rất nhiều thứ: một thằng bướng bỉnh, một thằng mất dạy, một tên khốn… một bản danh sách dài. Nhưng hãy phán xét tôi dựa trên hoàn cảnh từng thời điểm. Tôi bây giờ đã khác tôi trước đây và thế giới bóng đá cũng thay đổi nhiều. Tôi xuất phát từ con số 0, đã chiến đấu để trở thành số 1 và kết thúc câu chuyện một cách hết mình. Mọi việc tôi làm, tốt hay xấu, đều xuất phát từ trái tim.Nếu được làm lại, tôi vẫn sẽ như vậy. Thời gian không trở lại. Ngày mai, tôi 56 tuổi. Tôi bình thản đón nhận. Tôi sẽ vẫn làm những việc tương tự quá khứ, nhưng theo một cách khác. Sự thật là vậy.Không ai hoàn hảo. Chúng ta không thể trở thành mọi thứ chúng ta muốn. Tôi cảm ơn Chúa vì điều đó.Đỗ Hiếu (theo Players Tribune)

Senegal thưởng đất cho các nhà vô địch châu Phi

SenegalBên cạnh tiền, Sadio Mane và đồng đội còn được chia mỗi người hai lô đất, sau chiến công vô địch CAN 2022 trên đất Cameroon.
Sau khi về nước hôm 7/2, tuyển Senegal đã được chào đón như những người hùng. Hàng trăm nghìn người hâm mộ phủ kín nhiều con phố ở thủ đô Dakar, khi chính phủ cho cả nước nghỉ lễ để chào đón thầy trò HLV Aliou Cisse trở về từ Cameroon. Các cảnh sát, những người di chuyển bằng ngựa, làm việc hết công suất để kiểm soát đám đông quá khích.Tổng thống Senegal Macky Sall cũng công bố mức thưởng cho Senegal sau chức vô địch lịch sử. Theo đó, mỗi thành viên đội tuyển sẽ nhận 87.000 USD tiền thưởng. Ngoài ra, mỗi người còn nhận một mảnh đất 200 mét vuông ở thủ đô Dakar, và một mảnh 500 mét vuông ở thành phố Diamniadio – đô thị mới của Senegal.

Mane (phải) cùng đội trưởng Kalidou Koulibaly chụp ảnh lưu niệm cùng Tổng thống Macky Sall tại lễ mừng công hôm 7/2. Ảnh: Twitter

Tổng thống Macky Sall ngỏ ý muốn HLV Cisse tiếp tục gặt hái thành công bằng cách đưa Senegal vào bán kết World Cup 2022. Theo kết quả bốc thăm cuối tháng Một, Senegal sẽ tái đấu Ai Cập ở trận tranh vé vớt tới Qatar. Trận lượt đi sẽ diễn ra trên sân Ai Cập ngày 24/3, còn lượt về diễn ra bốn ngày sau đó.Hai hiệp chính và hiệp phụ trận chung kết Cup châu Phi – CAN 2021 tối 6/2 đều kết thúc với tỷ số 0-0, khiến Senegal và Ai Cập vào đá luân lưu. Tại đây, Senegal ở thành công toàn bộ lượt sút, còn Mohanad Lasheen và Mohamed Abdelmonem bên phía Ai Cập đá hỏng. Mane đá quả luân lưu quyết định giúp Senegal hạ Ai Cập 4-2 để lần đầu vô địch châu Phi. Khoảnh khắc quyết định này càng có ý nghĩa hơn với Mane, khi trước đó anh sút hỏng phạt đền ngay phút thứ bảy.”Việc đá hỏng quả phạt đền trong trận là cú sốc lớn với tôi”, Mane nói tại lễ mừng công ở phủ Tổng thống. “Nhưng các đồng đội chạy đến và nói rằng ‘Sadio, chúng ta cùng thua và cùng nhau thắng. Cậu đã làm quá nhiều cho đội tuyển rồi, hãy cùng tiếp tục nào’. Điều đó khiến tôi mạnh mẽ hơn, và tôi nghĩ nó tạo ra sự khác biệt khi tôi thực hiện thành công quả luân lưu quyết định. Họ nói với tôi rằng ‘Sadio, chúng tôi tin cậu’, và điều đó đã tiếp thêm động lực cho tôi. Danh hiệu này thuộc về toàn đội Senegal, tất cả đều xứng đáng”.Mane cũng ẵm luôn danh hiệu Cầu thủ hay nhất CAN 2021, còn đồng đội Edouard Mendy – thủ thành thuộc biên chế Chelsea – được bầu làm Thủ môn hay nhất giải.Hồng Duy

Đội tuyển nữ Việt Nam trở về

Hà NộiThầy trò HLV Mai Đức Chung về đến Hà Nội sáng 10/2, sau chiến tích lần đầu giành vé dự World Cup.

HLV Mai Đức Chung cùng các tuyển thủ xuống máy bay sáng 10/2. Ảnh: Giang Huy.

Chuyên cơ chở đội tuyển hạ cánh xuống sân bay Nội Bài khoảng 9h35. Đội tuyển được tặng hoa, đón tiếp ngay từ chân máy bay.Trở về sau một tháng rưỡi xa nhà, HLV Mai Đức Chung bồi hồi: “Bây giờ, khi trở về quê hương, chúng tôi mới cảm thấy không khí Năm mới”. Ông đồng thời cảm ơn sự quan tâm của người hâm mộ, giúp đội tuyển vượt gian khổ để làm nên lịch sử với tấm vé dự World Cup nữ 2023.Tiền đạo – thủ quân Huỳnh Như thì chia sẻ: “Tôi rất cảm động khi được đón tiếp thế này. Khi tham dự giải, chúng tôi có lúc tưởng như không thể mang niềm vui về cho mọi người. Nhưng cả đội hiểu hàng triệu người hâm mộ đang chờ tin vui ở quê nhà. Cuối cùng, chúng tôi đã thành công”.Các thành viên đội tuyểnsau đó chụp ảnh lưu niệm, được Thứ trưởng Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch Hoàng Đạo Cương cùng Phó tổng cục trưởng Phụ trách Thể dục Thể Thao Trần Đức Phấn lì xì.Khoảng 15 phút sau khi hạ cánh, đội lên xe buýt, đến khách sạn.

Các tuyển thủ nhận lì xì đầu Năm mới. Ảnh: Giang Huy

Chiều 10/2, đội tuyển sẽ được Thủ tướng Phạm Minh Chính tiếp đón và tuyên dương tại Văn phòng Chính phủ. HLV Mai Đức Chung và đội tuyển sẽ được Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc trao Huân chương Lao động hạng Nhất. Các cầu thủ Chương Thị Kiều, Huỳnh Như và Nguyễn Thị Tuyết Dung được tặng Huân chương Lao động hạng Nhì. Thái Thị Thảo, Nguyễn Thị Bích Thùy, Trần Thị Kim Thanh và Phạm Hải Yến nhận Huân chương Lao động hạng Ba.Lễ vinh danh đội tuyển sẽ được VFF tổ chức vào thứ Sáu 11/2.

Đội tuyển chụp ảnh lưu niệm sau khi xuống sân bay Nội Bài. Ảnh: Giang Huy

Hành trình lịch sử của đội tuyển bắt đầu từ tập huấn tại Tây Ban Nha cuối tháng 27/12/2021. Tại đây, 17 cầu thủ cùng một số trợ lý bị Covid-19. Chỉ HLV Mai Đức Chung và sáu cầu thủ sang Ấn Độ để dự Asian Cup 2022 như kế hoạch ban đầu. Đội tuyển sau đó có thêm ba người nhiễm Covid-19, có lúc đứng trước nguy cơ bỏ giải vì không đủ nhân sự. Ngày 19/1/2022, 14 cầu thủ khỏi bệnh và bay sang từ Tây Ban Nha. Đội tuyển chỉ có một ngày tập luyện chung, trước khi đá trận ra quân thua Hàn Quốc 0-3.Sau khi thua đương kim vô địch Nhật Bản 0-3, đội tuyển hòa Myanmar 2-2 ở lượt cuối, giành vé vào tứ kết với tư cách một trong hai đội thứ ba xuất sắc. Tại vòng này, Việt Nam thua ngược đội tuyển sau đó vô địch Trung Quốc 1-3. Ở vòng play-off, Việt Nam đánh bại Thái Lan 2-0 và Đài Loan 2-1 để giật lấy tấm vé duy nhất tới World Cup 2023.World Cup 2023 được tổ chức tại Australia và New Zealand, từ 20/7 đến 20/8.

Đội tuyển nữ Việt Nam trong sự chào đón đặc biệt

Quang Huy Xem diễn biến chính

‘Chưa giải nào gian khổ thế này’

Hà NộiTrở về sau khi giành vé dự World Cup nữ 2023, HLV Mai Đức Chung tiết lộ ông sụt cân vì nhiều đêm không ngủ và áp lực chưa từng thấy trong sự nghiệp.
HLV Mai Đức Chung trả lời phỏng vấn VnExpress trưa 10/2, tại trụ sở Liên đoàn Bóng đá Việt Nam. Ảnh: Ngọc Thành- Ông đã trải qua giải đấu như thế nào tại Asian Cup 2022?- Tôi tụt hơn 5 kg đấy, vì lo lắng và áp lực đè nặng trước cũng như trong các trận đấu. Trong sự nghiệp của tôi, chưa giải đấu nào gian khổ như lần này. Việc một loạt thành viên mắc Covid-19 và kẹt lại Tây Ban Nha khiến đội tuyển chỉ có thể sang Ấn Độ với sáu cầu thủ cùng ba HLV và Trưởng đoàn Trương Hải Tùng. Từ con số ban đầu đó, lần lượt hao hụt xuống năm, bốn rồi cuối cùng chỉ ba cầu thủ đủ điều kiện ra sân tập. Không giáo án nào cho ngần ấy con người.Vì thế, sau giờ sinh hoạt và tập luyện, tôi phải thức đêm, mày mò nghĩ cách cho các cầu thủ đỡ chán nản. Hầu như đêm nào tôi cũng mất ngủ, cùng lắm chỉ chợp mắt được một đến hai tiếng. Đêm cuối trước trận thắng Đài Loan ở vòng play-off, tôi thức trắng. Nhưng phận là HLV, tôi không thể buông xuôi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cầu thủ và có thể hủy hoại mọi công sức đã chuẩn bị. – Rơi vào bảng đấu với Nhật Bản và Hàn Quốc, gặp Trung Quốc ở tứ kết rồi đối đầu Thái Lan và Đài Loan ở play-off, theo ông đâu là trận đấu có tính bước ngoặt với Việt Nam?- Chính là trận Trung Quốc. Dù thua ngược 1-3, trận đấu đó đem lại cho chúng tôi rất nhiều giá trị, nhất là sự chuẩn bị cho loạt play-off.Chúng tôi ở cùng khách sạn với Trung Quốc, và nhận thấy họ có vẻ chủ quan khi thấy Việt Nam mất nhiều người. Có lần họ bật cười khi thấy chúng tôi ra sân tập với chỉ ba cầu thủ. Dù vậy, tôi không đè nặng áp lực kết quả, kể cả khi ở quê nhà, mọi người kỳ vọng vào trận đấu này. Tôi là HLV trưởng, tôi quyết định, chịu trách nhiệm và khi tôi phổ biến các mục tiêu, cả đội tuyển đều nhất trí.Trận đó, tôi đảo hết vị trí, không trụ cột nào đá chính. Tôi muốn các cầu thủ mới bình phục sau Covid-19 được thi đấu, lấy đó làm cữ dượt cho giai đoạn quan trọng tiếp theo. Nhưng tôi vẫn xác định với cầu thủ rằng phải thua ít nhất có thể và tránh chấn thương trước Trung Quốc. Bên cạnh đó là không bị thẻ phạt, vì nếu rơi vào các vị trí chủ lực thì không thể đá play-off. Nhờ thế, chúng tôi có được nhân sự và thể lực tốt cho hai trận quyết đấu với Thái Lan rồi Đài Loan.

Hành trình tới World Cup 2023 của đội tuyển nữ Việt Nam

*Hành trình giành vé dự World Cup nữ 2023 của đội tuyển Việt Nam.- Khi còn ở Ấn Độ, ông từng nhắc đến khả năng bỏ giải vì hàng loạt cầu thủ mắc Covid-19. Thực hư chuyện này thế nào?- Đúng là tôi đã định đề nghị Liên đoàn Bóng đá Việt Nam bỏ giải vì hoàn cảnh nhân sự lúc đó rất khó khăn. 16 người nhiễm bệnh phải ở lại Tây Ban Nha, trong khi sáu người sang Ấn Độ thì hao hụt còn ba. Điều lệ giải quy định nếu không đủ 13 cầu thủ để đăng ký thì huỷ trận đấu.Lúc đó, tôi sốt ruột vô cùng. Chúng tôi phải trao đổi liên tục, đề nghị VFF mua thêm thẻ sim để gần như làm cầu truyền hình trực tiếp với nhóm còn lại ở Tây Ban Nha. Lần cuối cùng, khi được thông báo đã có 12 cầu thủ âm tính, tôi bảo sang Ấn Độ ngay. Nhưng khổ nỗi, chưa có chuyến bay nên lại phải chờ. Khi ra đón, tôi vui mừng vô cùng, chẳng sợ Covid-19 gì cả, cứ ôm lấy họ như cha ôm lấy con vậy. Đấy có lẽ là những khoảnh khắc khó khăn nhất đời HLV của tôi. Covid-19 quá tai hại, làm đội tuyển rơi vào tình trạng khó khăn nhân sự chưa từng thấy. Nhưng ơn Trời, đội tuyển chỉ nhiễm bệnh trước khi vào giải.- Vậy lúc vào giải, ông ứng phó thế nào, nhất là khi Việt Nam nằm trong bảng “Tử thần” với hai đối thủ mạnh nhất châu Á và Myanmar – cũng thuộc dạng khó chơi ở khu vực Đông Nam Á?- Trước giải, tôi đã nghĩ không hiểu tại sao Việt Nam rơi vào bảng khó thế. Nhưng khi bình tĩnh lại, tôi thấy cửa tranh vé World Cup cũng sáng sủa vì có suất đi tiếp cho đội thứ ba xuất sắc và các vòng play-off tiếp theo. Vì thế, tôi bảo các cầu thủ là cứ bình thản vì chưa biết thế nào.Hai trận đầu vòng bảng gặp Hàn Quốc và Nhật Bản, tôi biết rất khó nhằn. Tôi không bi quan đâu nhưng đối thủ ở đẳng cấp hoàn toàn khác. Kể cả đủ quân và khỏe mạnh, Việt Nam cũng không thắng được. Vì thế, tôi không căng thẳng gì, mà chỉ xác định với các cầu thủ rằng cần hạn chế số bàn thua, cố gắng không thua quá ba bàn như trường hợp ký giấy bỏ giải và chịu thua 0-3. Tôi xem các trận đầu đó như một cữ dượt cho các cầu thủ vừa trở lại sau Covid-19.
– Khi vừa xuống sân bay Nội Bài sáng nay, ông nói: “Bây giờ mới là Tết”. Vì sao lại như thế?- Đặc thù công việc khiến tôi ăn Tết xa nhà nhiều rồi, nhưng đây là lần xa nhà lâu nhất. Tôi biết, vợ tôi rất mong chờ ngày đoàn tụ. Cô ấy ở nhà rất vất vả, vì nhà đang sửa sang, đến 27 Tết mới xong. Có con cái hỗ trợ nhưng đồ đạc vẫn ngổn ngang, đang chờ tôi về phụ dọn thêm.- Vợ ông cảm thấy thế nào khi ông đi biền biệt như thế?- Vợ tôi không giận dỗi gì đâu, mà hoàn toàn thông cảm vì biết tôi tận tâm với nghề. Cô ấy chỉ dặn là làm gì thì cũng phải cố gắng giữ sức khoẻ. Tôi biết cô ấy vất vả, vì tôi đi xa nhà nhiều từ lúc còn trẻ, một thân một mình lo toan việc nuôi dạy các con. Cho nên, tôi rất thương. Nhưng vì hoàn cảnh, công việc và kinh tế, tôi cũng phải đi làm mới hỗ trợ được cho gia đình.
HLV Mai Đức Chung cùng vợ và các con, cháu trong một dịp đi du lịch. Ảnh: Huy Minh- Hàng chục năm qua, ông làm việc trong môi trường toàn phái nữ. Vợ ông cảm thấy thế nào?- Cũng có ghen đấy, vì tôi đi xa nhà suốt. Nhưng tôi không có bất kỳ vấn đề gì bên ngoài. Cái thời của tôi, cầm được tay đã là khó khăn lắm rồi. Hơn nữa, tôi cũng xác định mình làm bóng đá nữ, xem họ như các cháu, các em, các con của mình. Nếu tôi không gương mẫu về chuyện tình cảm, họ coi tôi ra gì.Nếu cầu thủ nào có vấn đề, vướng mắc về sinh hoạt hay chuyên môn, tôi luôn gọi họ ra riêng trên sân để trao đổi chứ không bao giờ vào phòng. Hoặc không, tôi trao đổi với trợ lý, để họ truyền đạt lại với các cầu thủ.- Chứng kiến áp lực công việc, vợ ông có bao giờ khuyên giải nghệ không?- Có chứ. Vợ tôi bảo ‘Anh xem thế nào, căng thẳng quá thì nghỉ đi, chứ để ảnh hưởng đến sức khoẻ là không hay’. Nhưng tôi chỉ có một nghề làm HLV bóng đá, và trời cho sức khoẻ nên còn bao nhiêu thời gian thì cứ cố gắng cống hiến. Với lại, không phải lúc nào cũng làm, có lúc tôi cũng được nghỉ ngơi khi không có giải đấu.
HLV Mai Đức Chung xúc động khi nhắc đến vợ, trong cuộc phỏng vấn với VnExpress. Ảnh: Ngọc ThànhBản thân tôi không ngại áp lực vì lăn lộn với nghề này lâu rồi. Tim của tôi tốt, trí nhớ tốt, thần kinh cũng tốt. Có thể tôi đã cao tuổi, sức khoẻ không như trước, nhưng tôi vẫn đáp ứng đủ công việc. Tôi vẫn ra sân tập luyện, có thể không nhanh bằng cầu thủ nhưng sút bóng, tì đè vẫn tốt.Ở Ấn Độ, có lúc nắng 33 độ nhưng có lúc mưa như trút, nhiều người không chịu nổi. Nếu không có sức khỏe thì không chịu được áp lực và công việc như thế. Nhưng các bạn thấy đấy, tôi có thể đứng liền hai tiếng dưới trời nắng mà không làm sao cả.- Tại sao sau trận đấu với Đài Loan, ông lại có ý định không dẫn dắt đội tuyển dự World Cup nữ 2023? – Trận đấu đó quá quan trọng và kịch tính, vì thế tôi cảm thấy căng thẳng nên bảo rằng muốn nghỉ ngơi một chút. Quả thực, tôi chưa thể nói trước là có thể dẫn dắt đội tuyển ở World Cup hay không, vì còn phụ thuộc vào sức khoẻ nữa. Nhưng chắc chắn, từ giờ đến hết năm 2022, tôi vẫn làm việc vì còn hợp đồng với VFF.

HLV Mai Đức Chung: ‘Đã có lúc chúng tôi định bỏ giải’

HLV Mai Đức Chung trả lời phỏng vấn VnExpress. Video: Anh PhúHành trình lịch sử của đội tuyển nữ Việt NamNgày 27/12/2021: Sang Tây Ban Nha tập huấnNgày 11/1/2022: Bốn cầu thủ và một bác sỹ được xác định dương tính với Covid-19Ngày 13/1: Thêm 11 trường hợp nhiễm Covid-19 (chín cầu thủ và hai bác sỹ)Ngày 14/1: HLV Mai Đức Chung và sáu cầu thủ đến Ấn ĐộNgày 16/1: Thêm ba cầu thủ nhiễm Covid-19 khi ở Ấn ĐộNgày 18/1: 14 cầu thủ khỏi bệnh bay từ Tây Ban Nha sang Ấn ĐộNgày 21/1: Thua Hàn Quốc 0-3 ở trận ra quânNgày 24/1: Thua đương kim vô địch Nhật Bản 0-3Ngày 27/1: Hòa Myanamar 2-2, vào tứ kếtNgày 30/1: Thua ngược Trung Quốc 1-3 ở tứ kếtNgày 2/2: Thắng Thái Lan 2-0 ở lượt đầu vòng play-offNgày 6/2: Thắng Đài Loan 2-1 ở lượt cuối vòng play-off, giành vé dự World Cup 2023
Các nữ cầu thủ Việt Nam chạy về phía Ban huấn luyện, ăn mừng sau khi giành vé dự World Cup nữ 2023. Ảnh: AFC

Tuyển nữ Việt Nam được thưởng ôtô, xe máy

Hà NộiBên cạnh 25 tỷ đồng tiền mặt, các thành viên Ban huấn luyện và cầu thủ Việt Nam còn nhận nhiều hiện vật giá trị sau chiến công đoạt vé dự World Cup nữ 2023.
Trong lễ mừng công tại trụ sở LĐBĐ Việt Nam sáng 11/2, thầy trò HLV Mai Đức Chung nhận thưởng 5,5 tỷ đồng từ VFF, một tỷ đồng từ UBND Thành phố Hà Nội, 500 triệu đồng từ một công ty sữa… Tính đến trưa 11/2 – một ngày sau khi trở về từ Ấn Độ, tuyển nữ Việt Nam đã nhận khoảng 25 tỷ đồng tiền mặt.”Tin vui là đa số nhà tài trợ, sau khi thông báo thưởng, đều chuyển tiền ngay. Không còn tình trạng treo thưởng xong rồi để đó như trước kia”, một lãnh đạo VFF nói với VnExpress.

Quyền Chủ tịch VFF Trần Quốc Tuấn trao thưởng cho đội tuyển nữ Việt Nam sáng 11/2. Ảnh: Lâm Thoả

Bên cạnh tiền mặt, đội tuyển còn được nhận nhiều hiện vật giá trị. HLV Mai Đức Chung được doanh nghiệp thưởng một ôtô trị giá khoảng 800 triệu đồng, trong khi mỗi tuyển thủ nhận một xe máy trị giá khoảng 60 triệu đồng. Đội tuyển cũng được cam kết sẽ được chuyên chở bằng chuyên cơ khi dự World Cup 2023.Tuyết Dung, Huỳnh Như, Thanh Nhã… cười rạng rỡ và vỗ tay liên tục khi ban tổ chức đọc thông báo về các khoản thưởng. Đối với họ, đây là lần được thưởng lớn nhất từ khi chơi bóng.Quyền Chủ tịch VFF Trần Quốc Tuấn cho hay: “Việc đội tuyển giành quyền dự World Cup nữ 2023 là một kỳ tích. Đây mới là đội thứ ba của bóng đá Việt Nam tham dự World Cup, sau các đội tuyển U20 và đội tuyển futsal. Điều đáng tự hào là các cầu thủ nữ Việt Nam đã thể hiện quyết tâm, đoàn kết và không bỏ cuộc trước những khó khăn. VFF cam kết tạo điều kiện để đội tuyển cọ xát, thi đấu trong nước, quốc tế, chuẩn bị tốt nhất cho World Cup nữ 2023”.

Tuyển nữ hò hét vui sướng khi nhận thưởng

Theo kế hoạch, các tuyển thủ sẽ được về nhà nghỉ ngơi một tháng. Sau đó, đội tuyển sẽ tập trung trở lại để chuẩn bị cho chiến dịch bảo vệ tấm HC vàng SEA Games. – diễn ra vào tháng 5.Tại Asian Cup 2022, Việt Nam xếp thứ ba ở vòng bảng. Sau khi vào tứ kết và thua Trung Quốc 1-3, thầy trò HLV Mai Đức Chung lần lượt hạ Thái Lan 2-0 rồi Đài Loan 2-1 ở vòng play-off, lần đầu đoạt vé dự VCK World Cup nữ.Lâm Thoả

pop slots